IF Vietnam Staff Blog

Tuổi 23 - trưởng thành là trách nhiệm và những lựa chọn

   

Xin chào mọi người, mình là Khuyên.

Sáng nay được hôm cuối tuần dậy sớm trong tiết trời đông chuyển lạnh, từng đợt gió lạnh buốt mang theo dư vị của sự cô đơn. Có lẽ khoảng lặng hiếm hoi và quý báu này đã cho mình đủ không gian và thời gian để hòa quyện lòng mình vào sự yên ắng của cảnh vật. Mình xin gửi đến các bạn một chút suy tư và ngẫm nghĩ về những ngày cuối đông, nhìn lại tuổi 22 để sẵn sàng đón một tuổi mới.

Ngoài khung cửa sổ, nắng rọi vào phòng đã nhạt chứ không còn oi bức như mọi khi. Phía xa mái nhà chị Phương hàng xóm, những chiếc lá bàng vàng úa đã rụng dần từ khi nào. Chỉ còn hơn 1 tháng nữa là bước sang năm mới – năm 2018 với nhiều hứa hẹn đổi mới. Trong khoảnh khắc giao mùa của đất trời, lòng ta chợt lắng lại để nghĩ suy về một năm đã trôi qua.

img_01
Giật mình nhận ra sắp phải bước chân sang tuổi 23 rồi sao? Đi qua một chặng đường 22 năm đầy biến động biết bao thăng trầm của cuộc sống. Còn đâu cái thời ra vườn coi ông nội cuốc đất rồi lượm sắt đổi cà rem, còn đâu hồi chạy qua nhà bà nội Tấn thả gầu xuống giếng, hay cái trận đòn vì nghịch lửa đốt cháy cây rơm nhà ông ngoại... Cảm thấy mình có một tuổi thơ rất giá trị.

Tuổi 23, đã đi làm được ít năm, có nhiều cố gắng phấn đấu trong công việc, đạt được nhiều mong muốn. Cái tuổi mà việc kết bạn trở nên khó khăn hơn, nhưng hạnh phúc vì có được vài người bạn tri kỷ, may mắn kết giao với những người đáng để học hỏi.

Ở cái tuổi đã từng trải đời kha khá và mất gần như hoàn toàn niềm tin về xã hội, luôn hoài nghi về tất cả mọi thứ, kể cả tình yêu.

img_02

Tuổi 23 là tuổi rất ngại yêu, không còn mơ tưởng những thứ hão huyền chỉ có trong tiểu thuyết mà trông đợi vào một mối quan hệ ổn định. Tuổi không còn đủ kiên nhẫn để cầm điện thoại nhắn tin với nàng cả ngày, không thể dành tất cả thời gian cho người mình yêu. Thời gian đều lao vào cơm áo gạo tiền, vòng xoay vật chất.

Tuổi 23, ra đường có đứa trẻ chạy tới “chú ơi mở giùm con chai nước” hay đi họp phụ huynh cho đứa em gặp tụi nhỏ xưng hô là “chú”. Hai tiếng “chú ơi” càng nghe càng thấy lòng nặng trĩu.

Tuổi 23 là tuổi mà ta nhận ra những vết nhăn xuất hiện ngày càng nhiều trên gương mặt cha mẹ. Biết nghĩ về gia đình và muốn dành nhiều thời gian ở bên họ hơn, muốn làm gì đó để báo đáp họ. Dù đã 23 nhưng trong mắt họ, mình vẫn là thằng cu còn nhỏ bé, tuy có những suy nghĩ chín chắn nhưng đâu đó vẫn có nét còn rất non trẻ. Mẹ, cha đang già đi từng ngày, rồi đến lúc nào đó sẽ không còn bên ta đi hết cuộc đời…

img_03

Cảm ơn những mối quan hệ đã giúp mình ngày càng trưởng thành hơn.

Chúc mọi người có thêm nhiều niềm vui, sức khỏe, cùng những điều tốt đẹp nhất sẽ sớm đến với chúng ta.

Nguồn ảnh: Hữu Khuyên

 - Trải nghiệm bản thân